Gửi lại lớp học lập trình java năm xưa của tôi

Ngày ấy, cầm tấm bằng trong tay tôi bắt đầu một hành trình đi xin việc. Dù đã nộp hồ sơ đi nhiều nơi nhưng kết quả mà tôi nhận được vẫn là cái lắc đầu.

Hà Nội lạnh. Phố thưa người. Dòng đời thôi ồn ã. Căn gác nhỏ lặng im, nằm nghe những cơn gió mùa đông buốt lạnh. Điệu nhạc buồn đâu đó. Một chút nhẹ nhàng, một chút sâu lắng, nỗi lòng trống trải đến lạ. Trống trải không phải tôi không có việc để làm, tôi không có gì để nặng đầu suy nghĩ, trống trải vì trong tấp nập công việc và lo toan cuộc sống, tôi nuối tiếc một khoảng thời gian đã lui dần vào kỉ niệm và dần mờ đi trong sắc màu dĩ vãng.

Ngày ấy, khi 4 năm đại học đã kết thúc, cầm tấm bằng trong tay tôi bắt đầu một hành trình  đi xin việc. Dù đã nộp hồ sơ đi nhiều nơi nhưng kết quả mà tôi nhận được vẫn là cái lắc đầu, đi phỏng vấn ở nhiều nơi nhưng phỏng vấn ở đâu họ cũng yêu cầu kinh nghiệm hoặc có nơi nhận nhưng lại không đúng chuyên ngành mình học. Nhiều lúc tôi cũng đã nghĩ đến việc chuyển sang làm nghề khác nhưng vì niềm đam mê với ngành mình yêu thích nên tôi vẫn tiếp tục cố gắng.

Rồi một ngày tôi cũng phó mặc bước chân vào một công ty đào tạo lập trình, Stanford, cũng chẳng buồn tìm hiểu về nó, bởi vì cái tôi đang cần là kinh nghiệm thực tế, kinh nghiệm làm việc. Cứ thấy nơi đó đào tạo ngành mình yêu thích, lập trình viên là đăng ký học.

Một sinh viên vùng quê cũng tự hào khi đỗ vào trường đại học lớn ở thủ đô. Nhưng mọi thứ đều không như ta mong muốn khi tốt nghiệp. Thật khó khăn khi tìm được một công việc theo đúng chuyên ngành mình học bởi khi học trong môi trường đại học, tôi cũng không chú tâm vào việc học, suy nghĩ lúc đó của tôi chỉ là mong cho nhanh ra trường lấy được tấm bằng là được. Khi tôi bắt đầu khóa học lập trình đầu tiên tại Stanford, tôi gác lại mọi thứ, xem như làm lại từ đầu, tự nhủ sẽ cố gắng phấn đấu tại môi trường học này và chỉ một nó thôi.

Stanford – dạy kinh nghiệm lập trình là một thử thách thật sự đối với ai định bước chân vào ngành lập trình. Nơi đây có cách đào tạo rất thoải mái, không chú trọng quá nhiều lý thuyết mà tập trung vào thực tiễn, kiến thức căn bản được các giảng viên truyền đạt.

Mỗi học viên trong lớp, tứ xứ, mỗi người một miền quê và thân thiết với nhau cũng không biết từ bao giờ, giữa người với người quan trọng nhất là tiếp xúc nhiều thì sẽ quý mến nhau.  Tự hỏi bao lần lớp được đi chơi chung, nhưng có lẽ những giờ học trên lớp, những chia sẻ thú vị của giảng viên cùng các bạn sẽ là những kỉ niệm khó quên…

Và cũng hiếm có môi trường học tập nào đặc biệt như ở Stanford. Giảng viên trên lớp, tôi không muốn dùng từ dạy, vì từ dạy hơi nặng nề, các thầy ở đây vốn dĩ đang truyền đạt kiến thức, kinh nghiệm của bản thân cho chúng tôi. Có thể cảm nhận được sự cống hiến không hề nhẹ ở các thầy, khi sự quan tâm tới học viên như lớp đàn anh đang chỉ dẫn, dìu dắt đàn em của mình vững bước đi trên đường nghề đã chọn.

Khó khăn trong nghề chỉ khi dấn thân vào mới cảm nhận được, khi đó mới hối hận vì nhớ lại những lời các thầy khuyên nhủ không sai. Khi còn đi học có biết gì về những thử thách đang đón đợi mình phía trước. Hối hận, vì ngày ấy thực sự thiếu cố gắng và xem nhẹ lời khuyên chân thành của người đi trước.

Trước khi chia tay, những người bạn trong lớp lập trình java thường hứa hẹn sẽ tổ chức những buổi gặp mặt. Nhưng có được đâu, mỗi người mỗi việc, muốn gặp nhau cũng phải chờ đến cái hẹn nửa năm. Nửa năm, không dài, nhưng cũng đủ làm hao mòn cái kỉ niệm “xa xưa ấy” trong mỗi người. Nhưng tôi biết chắc một điều, sợi dây liên hệ giữa chúng tôi sẽ không bao giờ đứt, nếu trong lòng mỗi người còn nhớ mình đã học ở đâu và cái tên lớp là gì…

Lời cảm ơn, tôi không muốn nói ra, vì giá trị thực tế nằm ở chỗ nếu tôi tự hào nhận mình là một phần của nơi nào đó, thì tôi phải cố phấn đấu để mang lại niềm tự hào cho bản thân và cho nơi đó. Để luôn luôn có thể tự hào rằng, tôi đã học tại nơi đó, Stanford – học để làm việc.

Nguyễn Vinh Quang - Lớp J071401CB

Tags: học lập trình java, học java, khóa học java, học java cơ bản